TẢN MẠN
Những chiếc lá vàng rơi
Lấp những dấu chân quên lăng
Mặt đường cỏ dại xác xơ
Chua chát như là dĩ văng
Anh đă từng nói với em
Em là tất cả!
Nhưng thời gian vội vă
Anh lăng quên ngay cả tên ḿnh.
Những mùa đông chênh vênh
Dẫm một chân lên thành phố
Em trở về như mắc nợ
Đếm lại con đường ḿnh đă đi qua ...
Tất cả rồi lại xa
Như những tṛ chơi một thời thơ bé!
Anh tung t́nh yêu của em lên
Như một tṛ chơi chẵn-lẻ
Có hay đâu
Sấp Ngửa
Một câu thề ...
(Đào Phong Lan)