"Hà Nội một chiều rơi mưa
Chiếc lá vàng rơi vào khung cửa
Như lá thư gửi nhầm địa chỉ
Như tình anh gửi đến cho em, cho em
Tình anh chiếc lá không còn màu xanh
Chiếc lá đơn côi nữa chiều mưa thấm lạnh
Gửi đến em chiếc lá mong manh
Tình anh, tình anh vội trao em tình như chiếc lá
Vội trao em chiếc lá nữa chiều
Mưa vẫn rơi rơi trên phố nhỏ
Cho gót quê hối hả
Cho khung cửa nào một chiếc lá qua ngang"
(Lá nữa chiều/ Ngọc Anh)